江城子(密州出猎)
老夫聊发少年狂,左牵黄,右擎苍,
máo lóng liáo fā shào nián kuáng, zuǒ qiān huáng, yòu qíng cāng,
锦帽貂裘,千骑卷平冈。
jǐn mào diāo qiú, qiān qí juǎn píng gāng,
为报倾城随太守,亲射虎,看孙郎。
wèi bào qīng chéng suí tài shǒu, qīn shè hǔ, kàn sūn láng.
酒酣胸胆尚开张,鬓微霜,又何妨?
jiǔ hān xiōng dǎn shàng kāi zhāng, bìn wēi shuāng, yòu hé fáng?
持节云中,何日遣冯唐?
chí jié yún zhōng, hé rì qiǎn féng táng?
会挽雕弓如满月,西北望,射天狼。
huì wǎn diāo gōng rú mǎn yuè, xī běi wàng, shè tiān láng.
这首词通过描绘出猎的壮观场面,表达了作者渴望为国效力、建功立业的壮志豪情,同时也流露出对人生短暂的感慨。苏轼以他独特的艺术手法,将个人情感与时代背景巧妙结合,使这首词成为千古流传的经典之作。